Những câu truyện ngụ ngôn đọc đầy ý nghĩa cho bé trước khi đi ngủ
Con Cá và Cân Câu
Câu chuyện con cá và cần câu là câu chuyện ngụ ngôn ngày xưa, tuỳ thuộc vào từng giai đoạn nó được chế tác thành "phiên bản" mới. Mang một ý nghĩa của thời đại đó. Từ "phiên bản" cũ đề cao công cụ rồi đề cao phương pháp và thái độ sống.
Ngày xưa, tại một làng chài nọ có một thanh thiếu niên chuyên nghề đi câu cá để nuôi vợ con. Trên đường về thấy một ăn xin hình như đã đói khát năm ba ngày với vẻ mặt tuỳ tuỵ. Chàng thanh niên thường tình bắt trong giỏ cá của mình vừa đi câu về cho người ăn xin một con cá.
Người ăn xin đã nướng ăn qua con đói tạm thời. Chàng thanh niên vè đến đầu xóm vui vẻ kể lại việc tốt mà mình đã làm để cứu một người hoạn nạn. Khi nghe đến thế anh bạn hàng xóm lắc đầu và nói rằng việc của anh chưa chắc giúp người kía tốt hơn.
Cho con cá chỉ là bước đầu để giúp người kia qua cơn đói khát điều đó là tốt. Nhưng cậu hãy nên cho người ăn xin cái cần câu để ông ta tự mình đi câu cá kiếm sống hằng ngày mới được.
Ngày hôm sau, chằng thanh niên đó rủ thêm anh bạn hàng xóm cung đi câu cho vui để có người tâm sự. Khi trở về 2 người lại gặp người ăn xin nằm chèo queo trên đường với vẻ mặc hốc hác. Chàng thanh niên thấy thế tôi nghiệp nên cho anh ta một con cá và người bạn anh ta cho anh ta cái cần câu.
Cả hai trên đường về nhà trong tâm trạng hân hoan vui vẻ vì đã làm việc tốt. Trong lúc 2 người đang hào hứng bán tán việc cho con cá và cần câu thì họ lại gặp một người khác. Và kể lại toàn bộ cho người đó nghe và mong rằng anh ta góp ý kiến dùm mình. Anh bạn này lại lắc đầu nói như thế là không được hoàn mỹ cho lắm.
Các cậu làn như vậy chưa phải là tốt nhất. Cho người ăn xin con cá hoài thì họ ỷ lại không chịu siêng năng làm việc? Còn cho họ cần câu thì sao không chỉ người ta cách câu cá để ông ta có thể câu được nhiều cá. Nếu như vậy không giúp người đó thể hiện lòng tự trọng và tich cục siêng năng làm để kiếm ăn.
Cuối cùng ba người cùng kết bạn với nhau ngày sau cả ba tiếp tục đi câu cá. Khi trẻ về, ba người vẫn gặp người ăn xin đang nằm cheo queo bỏ chiếc cần câu nằm kế bên. Chằng trai trẻ nhất lại tiếp tục cho ông ăn xin một con cá còn anh còn lạii sử lại cái cần câu cá, người bạn mới thì nói về phương pháp câu cá chi tiết tỉ mỉ từ mắc mồi cho đến câu từng loại cá thế nào.
Lần này cả ba vui vẻ trở về và phấn khỏi lạc quan tin chắc rằng từ nay về sau người ăn xin không con phải lo bị chết đói nữa. Và trên đường về ba người lại gặp một ông gia thông thái từng trãi nghiệp và đã gắng nó cả cuộc đòi với ngề đi câu cá và cả ba cũng hào hứng kể lại câu chuyện của người ăn xin.
Nhà thông thái ngẫm nghĩ lại một lát rồi lắc đầu nói: "Các cậu đã làm những việc như thế rất hợp đạo làm người, thế nhưng ta nghĩ vẫn nghĩ người ăn xin kia vẫn đối khác như thường. Vì quan niệm sống của họ quá thiển cần và bi quan. Và chắc chắn người ăn xin đó vẫn chịu đói khát như thường bởi thoái quen chấp nhận só phận đã an bài. Các cậu biết nguyên nhân vì sao không?"
Cả ba thanh niện đều ngơ ngác mong nhà thông thái giải đáp tường tận cho mình. Nhà thông thái vừa cười, vừa nói:
Thứ nhất:
Người ăn xin quen sống với nghề này trong nhiều năm đã ngâm vào tiềm thức và xương máu của ông ta. Dó là thoái quen thâm cố của một số người quan niềm rằng như vậy không cần phải siêng năng; mà cũng có thể kiếm miếng ăn. Chính vì vậy mà phải hướng dẫn người ta các suy nghĩ về quan niệm cách sống bằng cachs tin dâu và nhân quả tin vào chính mình.
Thứ hai:
Ai cũng có thể biết không phải cứ thả mồi xuống là đã có cá liền ăn. Đôi kho phải kiên nhẫn câu cá cả tiếng,cả buổi mà có khi cả ngày cũng không câu được con nào. Muốn câu được cá người đó phải kiên trì bền bỉ để có thể đạt được mục đích.
Thứ ba:
có một yếu tố cực kỳ quan trong tại sao cả đời ông ta chỉ đi ăn xin... Đó chính là niềm tin mù quáng của ông ta đối với số phận của mình. Có lần tôi hỏi ảnh ta: Sức khoẻ anh ta dồi dào như vậy tại sao không học một nghề nào đó để kiểm sống hoặc có thể đi câu cá cùng mọi người?
Và ông ta không cần suy nghĩ mà liền trả lời: " Ông và người khác giỏi, tôi không thể nào theo được. Tôi sinh ra là đã mang thân phận của kẻ ăn xin rồi. Cha mẹ tôi cũng làm nghề ăn xin, số tôi khổ từ nhỏ từ trong bụng mẹ và tôi đành chấp nhận số phận đã an bài".
Câu chuyện được dừng lại ở đây để mọi người cùng suy nghĩ mà tìm ra giải pháp giúp đỡ người ăn xin kia thay đổi quan niệm sống. Thái độ sống được rèn luyện thường xuyên nhờ sự định hướng đúng đắn.
Bởi tác động của gia đình cũng như người thân xã hội khônng thể ngày một ngày 2 nà có được. Và phải tự thân mà mỗi người phải kiên trì bền bỉ theo đuổi mục đích cho đến khi thành công viên mãn.
Câu chuyện này sẽ giúp bé rút ra được bài học quý báu về cuộc đời mỗi người theo sự huấn tâp mà có quan điểm sống khác nhau.
Đối với người bi quan và chấp nhận số phận đã an bài không chụ tích cực tư duy. Dodó, mà học siêng năng tích cực làm việc bởi họ nghĩ rằng số họ đã nghèo có cố gắng cho mấy cingx lại nghèo thôi và đành chấp nhập cuộc đời tối tăm mờ mịt.
Nếu như ta nói số phận con người là cố định không thể thay đổi được thì người giàu sẽ ỷ lại. Họ sẽ hưởng thụ ăn chơi sa đoạ đến khi phước hết hoạ đến làm sao trở tay cho kịp. Ròi than thân trách phân trách phân oán trời trách đất đổ thừa.
Con người nghèo thì lại nghĩ rằng dù có siêng năng tích cực đến mấy cũng không thay đổi được số phận an bài. Cho nên chẳng cần phấn đâu vươn lên làm mới lại chính mình cuối cùng lại càng nghèo thêm.
Lừa và Ngựa
Buổi chiều nọ một chú Lừa đi ngang qua một con Ngựa trông nó sang trọng bảnh bao lắm. Trên lựng con Ngựa chỉ có bộ yên thô hàng còn trên lưng Lừa lại chồng chất hàng hoá. Và số hàng hoá năng đến mức đến cả cả Lựa cũng không chịu đựng nổi.
Và con Lừa nói với Ngựa:
Lừa cầu xin Ngựa chia sẻ giúp nó gánh một chút nặng nếu không nó sẽ chết ngục giữa đường trước khi đến được thành phố.
Với giọng nài nỉ cẩu xin:
Cầu xin anh giúp tôi với có thể gánh giúp tôi một ít đồ trên lưng mình không, đối với anh cũng chỉ là trò đùa thôi
Ngựa ta nghe xong từ chối thẳng thừng thậm chí còn phỉ một tràng vào mặt của con Lừa. Người bạn đồng hành của anh ta trên mọi chuyến đường đi đến mọi nói cùng ông chủ.
Lừa không chịu được thêm nữa những đồ vật trên vai nó đã gục ngã. Sau đó con ngựa đã phải chở toàn bộ số hàng và thêm cả bộ da lừa nữa.
Câu chuyện sẽ phần nào giúp bé nhìn nhận được các vấn đề về sự chia sẽ cũng như thông cảm với người bạn đồng hành của mình.
Đại Bàng và Chim Sẻ
Ở một khi rừng nọ có một chú Đại Bàng huênh hoang hợm hĩnh. Gặp bất cứ con chim nào cũng khoe khoang rằng nó là chú tể của các loài chim và nó khoẻ nhất và kêu tô nhấ bay cao nhất.
Một hôm Đại Bằng tập hợp tất cả các loài chim và lên giọng thách thức:
Hõi các loài chim trong các người có kẻ nào dám đọ sức kêu to, ăn nhiều, bay cao cùng tôi không nào?
Cả bầy chim sợ hãi nhìn nhau chẳng dám ho he một tiếng và thấy thế đại bàng càng được thể làm tới:
Ta bất chấp tất cả các người đấy.
Lúc ấy một chú Sẻ con bền lên tiếng:
Bác đại bàn ơi thi ăn nhiều, kêu to với bác thì chúng em chẳng dám rồi. Nhưng thi bay cao thì em cũng muốn thử một lần xem sao.
Cả đại bàn lẫn các loài chim khác đều sửng sốt vàngoảnh lại nhìn chú chim Sẻ nói mà không hề nao núng.
Cuộc thi bắt đầu
Đại Bàng vỗ cánh bay lên Khi đa bay cao hơn cả những ngọn cây cao nhất, Đại Bàng liên gọi:
Ê, Sẻ con chết rấp ở dưới đâu rồi?
Lúc này Sẻ đang bay trên đầu Đại Bàng đáp:
Em đây, bác cứ yên tâm em không bỏ cuộc đâu. Đại Bàng cố sức bay cao lên nữa. Khi cao hơn cả những đỉnh mnuối mù sương, Đại Bàng lại cất tiếng gọi:
Thế nào, Sẻ con vẫn theo được dấy chứ?
Chim sẽ lại bay lên và trả lời:
Vâng em vẫn có theo bác đây. Chừng bác mệt rồi sao mà bay chậm thế?
Đại Bàng trả lời:
Đời nào!
Đại bàng đã mệt và nói hổn hển rồi bay ngược lên cao cao mãi để có thể cắt đuôi. Lần này Đại Bàng đã ở trên những đám mây trắng xoá. Nó tin là Sẽ con chẳng thể nào lên tầng cao này được. Đôi cánh đã mõi ra rời. Cô và đầu nặng trĩu Đại Bàng nói chẳng ra hơi.
Sẻ con đã chịu thua chưa?
Chưa đâu, em vẫn ở trên đầu bác đang bay đây này. Giọng sẽ lúc này rất bình thảng và lanh lảnh.
Lại một lần nữa Đại Bàng quyết không để chim Sẻ thắng mình và ra sức bay cao nhưng không được nữa. Và sự cố gắng đó làm cho Đai Bàng mệt và tắc thở
Từ trên cao nó rơi xuống vực như một hòn đá. Khi ấy con Sẻ chỉ việc xoè cảnh ra từ từ hạ xuông giữa các loài chim đang đứng đó. Chúng không hiểu chim sẻ có mưu mẹo gì mà có thể thẳng được Đại Bàng vốn bay cao nhường ấy.
Chỉ có một con Sẻ khác đã thấy toàn bộ sự việc lúc cuộc thi mới bắt đầu. Và con Sẻ đó đã đậu ngay trên lưng của con Đại Bàng. Thì ra là Đại Bàng đã chở chim sẽ đi toàn bọ đoạn đường cuộc thi mà không hế hay biết. Cứ mỗi lần Đại Bàng cất tiếng hỏi thì Sẻ con sẽ từ trên lưng và bên lên để đáp lời. Do đó, mà nó chẳng mất tí sức nào.
Các bài viết cho mẹ tham khảo mua hàng và chăm sóc bé tại đây: https://xetreem.com.vn/tin-tuc